[Review] Điềm tĩnh và nồng nhiệt - Ekuni Kaori
Điềm tĩnh và nồng nhiệt – Ekuni Kaori
Điềm tĩnh và nồng nhiệt của Ekuni lấy bối cảnh ở Milano, một thành phố nơi cổ quốc tráng lệ Ý. Trong nhịp sống xa hoa giữa đô thành, Aoi, nữ chính là một người con gái phương Đông buồn bã, đơn thuần trong lối sống nhưng phức tạp trong tâm cảm đang ngày ngày bình yên sống bên chàng bạn trai người Mỹ hoàn hảo Marvin. Mỗi ngày của Aoi đều trôi qua đơn giản lặp đi lặp lại trong vòng tuần hoàn của việc đi siêu thị, nấu ăn cho người yêu, gặp bạn thân, đi làm công việc bán thời gian ở cửa hàng trang sức cổ. Đây chính là điểm điềm tĩnh Ekuni Kaori đã vẽ lên trước mắt người đọc.
Vậy nhưng chính giữ mặt hồ yên ả của Aoi lại chính là trũng xoáy đen ngoắm, sâu tận đáy hồ những cơn lốc trong tâm trí. Aoi luôn sống như một người không có phương hướng, không có tham vọng tương lai, cũng không có hoạch định trong bất cứ phương diện nào của cuộc sống. Nỗi buồn của Aoi không chỉ đơn thuần nằm ở niềm thương nhớ bất tận về mối tình đầu đứt đoạn bất chợt, mà gốc rễ của nó còn ẩn sâu trong suốt quá trình trưởng thành và hình thành nhân cách của Aoi. Việc lớn lên trong một gia đình phương Đông sống ở Tây phương, đi học cùng người Tây phương, nói tiếng Tây phương, để rồi sau khi quay trở về “cố hương”, Aoi lại trở về Tây phương, quen một chàng trai Tây phương. Thẳm sâu trong Aoi từ nhỏ đến lớn đã luôn chật vật trong hình hài người con gái phương Đông bị bao vây bởi độc tôn giá trị Tây phương. Sự loay hoay, mất phương hướng của cô, mặc dù trong văn cảnh dường như chỉ đơn thuần bắt nguồn từ một tình yêu tan vỡ, rốt cuộc lại cắm sâu từ chính việc khủng hoảng nhân dạng (identity crisis).
Cảm giác không thuộc về, cũng không có nơi để trở về chính là nỗi đau khổ lớn nhất của Aoi, cũng là sợi chỉ duy nhất buộc chặt Aoi với Junsei đến vậy. Chặt đến nỗi dù 10 năm trôi qua, dù đã yên bình bên cạnh cuộc sống vương giả, vô lo về cả vật chất lẫn tình cảm bên cạnh Marvin, Aoi vẫn khẳng định rằng không ai trên đời có thể hiểu cô như Junsei. Đó chính là bởi, Junsei cũng là một đứa trẻ phương Đông được bao bọc, nuôi dạy bởi giá trị Tây phương. Sự cô đơn trong suốt quá trình lớn lên mà không thể bộc bạch cùng ai bởi Aoi biết không ai có thể hiểu mình, cũng chính là loài phân sinh học kích thích tăng trưởng tình yêu Aoi dành cho Junsei, đến độ tình yêu của hai người có thể nói như linh hồn song sinh (twin flames) trong huyền học. Twin flames chính là danh từ mô tả hai linh hồn, trước khi bước vào thế giới này, đã từng là một mảnh, nhưng khi đến ngưỡng thế giới lại bị tách ra làm hai mảnh âm dương. Đây chính là danh từ mô tả hoàn hảo mối liên kết giữa Aoi và Junsei.
Dường như rạn nứt dẫn đến chia tay, nhưng lại trong yên bình giữa Aoi và Marvin ngay từ đầu đã được đoán định qua cách kể chuyện của Aoi. Yên bình, trong cách nghĩ của Ekuni, lại không đồng nghĩa với tình yêu. Được yêu, được chiều chuộng, được bao dung, cũng không phải là tình yêu. Hoặc đó là thứ tình yêu một người có thể buông bỏ, trong nuối tiếc, nhưng không ân hận. Đó chính là mối tình giữa Marvin và Aoi. Rốt cuộc, niềm vui và sự bình yên giữa cô và anh không phải là hiện thân tình yêu đẹp đẽ nhất mà chính sự đồng điệu, thấu cảm về sự lạc lõng và cô đơn mới là thứ gắn kết tình yêu khiến người ta đảo điên, khiến người ta vạn năm không thể buông bỏ. Chính sự chao đảo giữa sự giao thoa Đông – Tây khiến Aoi và Marvin đến với nhau, cũng chính là sự chật vật thầm lặng trong Aoi mà chỉ Junsei, người cũng mang trong mình nỗi cô đơn của người phương Đông, mới thật sự thấu hiểu.
Khép sách lại mà lòng không chỉ tiếc cho một mối tình hoàn hảo, yên bình, mà còn chợt nhận ra, thì ra trong tình yêu, không phải được yêu là điều đẹp đẽ nhất, mà chính sự công bằng giữa hai người mới có thể duy trì tình yêu. Đừng như Marvin, chỉ biết cho đi, mặc dù biết một ngày sẽ vuột mất Aoi, mặc dù biết cô không yêu anh như anh yêu cô, vẫn cứ bi luỵ đâm đầu.
Văn phong của Ekuni mượn cảnh tả tình, từng chi tiết của cảnh vật, của đường nét cơ thể con người, của đồ vật đều thu lại gói gọn qua góc nhìn nhạy cảm, buồn bã của Aoi. Một Aoi không bao giờ cảm thấy bản thân mình toàn vẹn, một Aoi luôn kiếm tiềm nửa còn lại là Junsei cô để quên ở Tokyo. Kết thúc truyện của Ekuni lúc nào cũng là những khung cảnh buồn và trang sách mở. Mà đúng, nếu viết đến trọn cuộc đời người, thì bao nhiêu giấy cho bằng đủ, phải không?
23/05/2020
Nhận xét
Đăng nhận xét